Mô tả
Sakurako và bộ xương dưới gốc anh đào - Những ngón tay biết kể chuyện
Công ty phát hành: Thái Hà Books
Tác giả: Shiori Ota
Dịch giả: Nguyễn Dương Quỳnh dịch, Rei hiệu đính
Số trang: 308
Nhà xuất bản: NXB Hà Nội
Khổ: 13x19 cm
Năm xuất bản: 2021
[ThaiHaBooks] Sakurako và bộ xương được chôn dưới gốc anh đào (tên gốc: Sakurako-san no ashimoto ni wa shitai ga Umatteiru) là series light novel trinh thám của tác giả Ota shiori, minh họa bìa Tetsuo. Đến nay series đã đạt được con số ấn tượng 1,5 triệu bản in. Tác phẩm cũng được chuyển thể sang rất nhiều phiên bản như TV series anime, drama live-action, manga.
Hokkaido, mùa đông Asahikawa. Tôi – Shoutarou – được cô Shouko vốn thân thiết với Sakurako mời đến biệt thự ở Asahidake để dọn dẹp di vật của người chủ. Thật ngạc nhiên, Sakurako vốn chẳng hứng thú với điều gì ngoài xương và bí ẩn cũng cùng đi.
Sau khi đã chơi đùa thoả thuê trên núi tuyết, chúng tôi trở về biệt thự, gặp bão tuyết nên biệt thự bị cúp điện. Thế rồi, trong chỗ xương tay gấu bới ra từ lò sưởi, chúng tôi tìm thấy xương ngón tay người… (Lời nói dối băng giá).
Xin giới thiệu tập tiếp theo của bộ trinh thám tâm lý nhân vật nổi tiếng, chứa đựng những bí ẩn của một mùa đông đẹp đẽ ngọt ngào.
Mục lục:
Mở đầu
Xương thứ nhất – Ngày Valentine đẫm máu
Xương thứ hai – “Trinh sát nghiệp dư” ở cầu Asahi
Xương thứ ba – Lời nói dối đóng băng
Truyện ngắn đặc biệt – Món quà trái tim
Trích đoạn sách:
Thầy Isozaki ngẩng đầu nhìn bầu trời xám tro đang bắt đầu tối dần. Tuyết bắt đầu rơi lả tả phấp phới. Ngày hôm nay trời tương đối ấm nên bông tuyết rất lớn trôi bồng bềnh, rơi xuống thật dịu dàng.
Nhưng dù trắng xóa dịu dàng, tuyết vẫn lạnh thấu xương.
“Utsumi nói rằng mạng sống không phải là quyền tự do của mỗi người, nhưng thầy nghĩ chính vì chúng ta có quyền làm bất cứ điều gì với sinh mạng của chính mình, nên chúng ta mới là con người.”
“Có quyền ư…?”
“Ừ. Thầy nghĩ con người có thể chọn lựa giữa sự sống và cái chết. Ít ra chúng ta có quyền đó. Ngược lại… chúng ta không có quyền phủ định lựa chọn của cô gái đó.”
Thầy Isozaki nói thêm: Vì chúng ta không hiểu được tình cảnh của cô ấy, rồi bảo mình:
“Ta quay về thôi.”
Mình nghĩ… thầy ấy nói có điểm hợp lý.
“Nhưng… vậy thì đã sao?”
“Hả?”
“Thế thầy nói xem trách nhiệm là cái gì?”
Đột ngột, cơn giận dữ trong mình bùng dậy. Lời thầy Isozaki nói vừa rồi có khi không sai. Nhưng cuộc đời có phải một công thức toán học đâu. Chắc hẳn sẽ có nhiều câu trả lời đúng.
“Thầy có thể nói như vậy, vì thầy không biết cảm xúc của người ở lại khi một người thân không còn nữa!”
Mình nhìn lên gương mặt bình thản của thầy Isozaki, lớn giọng. Đúng thế, thầy không biết đâu. Thầy không biết. Cảm xúc khi mất đi người thân, nỗi cay đắng của kẻ ở lại, cơn giận dữ không có nơi bộc phát, lẫn sự đau thương.
“Thầy…”
“Khi người bên cạnh mình mất đi, những thứ như trách nhiệm hay quyền lợi chẳng còn nghĩa lý gì cả! Em không hiểu những chuyện phức tạp, nhưng em ghét điều thầy nói! Không muốn người khác chết đi chẳng phải là lẽ đương nhiên sao!?”
Bố mình mỗi khi tranh cãi, thường hay trêu mẹ ăn nói chẳng có chút lý lẽ nào. Nhưng bị cuốn theo cảm xúc là chuyện tệ hại đến thế ư?
Người ta không thể thuận theo bản năng sao?
Mình không buồn dụi đi những giọt nước mắt đang rơi xuống, không hiểu vì tức giận hay buồn đau. Thế rồi, mình quay lưng lại với thầy Isozaki, cất bước rời đi. Gò má lành lạnh buốt giá.
“Kougami…”
Thầy Isozaki vội vã nắm lấy cánh tay mình.
“Thầy buông em ra!”
“Kougami, dù em có nói gì, thầy cũng không nghĩ ý kiến của mình sai. Nhưng vì thầy là người lớn, phải khôn khéo, thầy sẵn lòng giả vờ như đã đồng ý, diễn vai người tốt trước mặt học sinh.”
“Thầy…?”
“Thầy khác với em, dù có tìm không ra người kia, thầy cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Nhưng nếu để Kougami một mình lần mò giữa đám đông, lỡ em bị cuốn vào rắc rối gì, thầy sẽ bị người ta tra hỏi về trách nhiệm quản lý học sinh, phiền lắm.”
Thầy Isozaki thở dài. Tuy nhiên, thầy lại bảo:
“Thế, đi chứ.”
… “Nhưng có một điều thầy phải nói với em. Lỡ không tìm ra cô ta, thì đó cũng không phải là lỗi của em. Kougami, em không làm gì sai. Em hoàn toàn không cần cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm.”
“Sao lại…”
“Được rồi, thầy nghe rồi. Chuyện này rất hệ trọng. Nhưng thầy thực sự nghĩ rằng Kougami không thể tìm ra cô gái đã viết bức thư đó đâu. Nên có lẽ khoảng vài giờ, hoặc mấy chục phút nữa, Kougami, em cũng nên bỏ cuộc đi thôi.”
Bỏ lớp mặt nạ ra, thầy Isozaki bình thản nói những lời vô phương cứu chữa ấy. Thầy không có trái tim sao? Mình cắn chặt môi.
“… Em thấy ghét thầy rồi đấy.”
“Chẳng sao. Ngoài bản thân ra, thầy chẳng thích ai hết, nên có bị ghét cũng không sao.”
.........
Công ty Cổ phần Sách Thái Hà trân trọng giới t
Xem thêm